Truyện sex – Ông Tư tìm cách ăn đứa con nuôi

Bé Thảo cũng chẳng biết nó là con ai, nó lớn lên ở Viện Mồ Côi. Những người thân của Thảo là những Dì Phước, hằng ngày tắm rửa thay đồ, cho nó ăn và dạy nó học. Đến năm 10 tuổi thì Thảo hiểu một cách mù mờ rằng cha mình là một người lính Mỹ nào đó. Còn mẹ là một người đàn bà quê mùa dốt nát ở một thôn làng hẻo lánh tận ngoài miền Trung. Thảo được sinh ra đời là hậu qủa của một trận càn quét của lính Mỹ. Mẹ Thảo chạy giặc và bị vấp té vào gò mối. Thế rồi Thảo được ra đời.

Sau khi sinh Thảo xong, mẹ nó sợ xấu hổ với họ hàng chòm xóm nên đem bỏ nó vào Cô Nhi Viện rồi trốn luôn biệt tăm, không một lần trở lại để thăm.

Trong cái xui lại có cái hên. Bé Thảo mang hai dòng máu Mỹ Việt càng ngày càng đẹp, da trắng, tóc vàng, mắt xanh, tướng tá cao ráo, mát mẻ. Chẳng thế mà sau năm 1975, có phong trào đi tìm con lai về nuôi để hy vọng được đi theo ra nước ngoài. Một gia đình giàu có ở Sài Gòn đã ra tận miền Trung xin con lai trong Viện, và đứa đầu tiên được vinh dự lựa chọn không ai khác hơn là bé Thảo. Thảo chính thức được rước về Sài Gòn sống với gia đình ông Tư, khi Thảo vừa đúng 13 tuổi.

Khi bước chân vào đến Sài Gòn với danh nghĩa con nuôi ông bà Tư, con Thảo được chiều chuộng, săn sóc một cách chu đáo và được ông bà Tư chỉ dạy nó phải làm gì, khai làm sao với chính quyền cũng như phái đoàn Mỹ.

Thảo không thể nào nhớ hết những điều người ta chỉ dạy nó, nhưng nó cũng thừa khôn ngoan để hiểu rằng, cứ làm theo lời ông bà Tư thì nó sẽ có được tất cả những gì nó hằng mong ước.

Từ đó, bất cứ đi đâu, bất cứ ai hỏi, con Thảo cũng một mực dứt khoát: Ông bà Tư nuôi nó từ hồi nhỏ đến giờ, còn cha mẹ nó là ai nó thật tình không biết.

Thế rồi đúng với câu “Người đẹp nhờ lụa, lúa tốt nhờ phân”. Cô Thảo Lọ Lem ngày nào ở Cô Nhi Viện miền Trung bây giờ đã trở thành một thiếu nữ nuột nà. Trong thời gian làm thủ tục để cả gia đình ông Tư sang Mỹ theo diện nuôi con lai. Và nhờ đó con Thảo được cả nhà ông Tư săn sóc một cách chu đáo.

Bà Tư dẫn nó đi mua sắm, hết quần áo đến giày dép, rồi bà còn chỉ dạy nó dùng kem, dùng son phấn y như một thiếu nữ con nhà giàu từ trứng nước.

Gia đình ông Tư có tất cả là bốn người. Ông bà Tư và hai cậu con trai tên Hùng và Cường. Tư giờ thêm Thảo nữa tổng cộng là năm.

Chỉ mới ba năm từ ngày đặt chân vào Sài Gòn. Con người Thảo đã thay đổi rõ rệt. Nhờ cái nét lai của nó mà ít có cô gái nào có thể so sánh được. Mới 16 tuổi mà cơ thể Thảo nở nang, vú đít ngồn ngộn, đâu ra đó. Có lẽ vì thế mà từ ngày nó đặt chân vào làm con nuôi trong nhà, hai anh em Hùng, Cường ít rong chơi ngoài đường như trước.

Thế rồi cuối năm đó, ông Tư đề nghị cả nhà về quê trên Biên Hoà ăn Tết, bởi vì ngày đi định cư đã gần kề, ông sợ không có dịp cho hai anh em Hùng, Cường về thăm Nội nữa. Sau khi bà Tư đồng ý, cả nhà nhộn nhịp lên đường, chỉ để một mình Thảo ở lại coi nhà.

Cả nhà đi hết, con Thảo cũng buồn. Nó khóa cửa rồi đi một vòng chợ Tết rồi về nhà ngủ sớm. Mới vừa đặt lưng nằm xuống. Thảo đã nghe tiếng người gõ cửa, nó hỏi vọng ra :

– Ai đó?

Từ bên ngoài tiếng ông Tư nói khe khẽ :

– Bác Tư nè con. Mở cửa đi.

Con Thảo giật mình, lật đật chạy lại mở cửa. Trong đó nó nghĩ thầm là ông Tư bỏ quên cái gì đó nên trở về lấy. Cánh cửa vừa mở là ông Tư đã lách vào, rồi tự động khóa lại.

Con Thảo chưa hết ngạc nhiên thì ông Tư đã ôm chầm lấy nó hôn hít túi bụi. Thảo muốn phản đối nhưng nó không dám. Ông Tư là người cứu vớt cuộc đời của nó, đem nó từ Cô Nhi Viện về đây, lo lắng cho nó đủ điều nó mới có được ngày hôm nay. Vì lẽ đó Thảo một mực kính trọng ông, chưa bao giờ Thảo dám nói một câu gì vô lễ với ông Tư.

Thấy Thảo không dám kháng cự, ông Tư càng làm tới. Ông bế xốc nó đem đặt trên giường mà bình thường ông với bà Tư vẫn ngủ. Rồi không để cho Thảo kịp kháng cự, ông Tư nhào lên nằm sấp trên mình nó đồng thời áp chặt miệng ông lên trên đôi môi đỏ thắm của Thảo.

Thảo giãy dụa bên dưới tấm thân ông Tư. Nó kêu lên nho nhỏ trong cổ họng:

– Bác Tư, buông con ra. Bác…bác làm gì kỳ vậy.

Ông Tư vừa thở hổn hển, phà cả hơi rượu vào mặt Thảo vừa nói:

– Bác Tư thương con mà. Đừng có la, chiều bác Tư một lần đi con, rồi con muốn cái gì bác Tư cũng cho hết?

Con Thảo không muốn cái gì hết, nhưng la toáng lên để lính tới còng đầu bác Tư thì nó không nỡ. Rồi lối xóm bu lại cười cho thối đầu. Đã vậy dễ gì bà Tư cho nó tiếp tục ở lại đây. Thảo chống cự một cách yếu ớt:

– Đừng đừng bác Tư. Bác gái má biết được thì chết ?

Phải chi Thảo hăm dọa là sẽ la làng lên thì họa may ông Tư mới buông tha cho nó, đằng này nói như nó thì cũng như không, ông coi như Thảo đã gián tiếp đồng ý rồi. Ông Tư vừa giật bung hàng nút của Thảo vừa trấn an nó:

– Đừng sợ, bả không biết đâu. Bác đi nhậu với mấy người bạn, nửa chừng xách xe gắn máy chạy về đây, làm sao bả biết được.

Vừa nói xong, ông Tư cúi đầu hun hít say sưa lên phần da thịt nõn nà của Thảo đang phơi bày trước mắt. Lúc đó con Thảo cảm thấy sợ thật, nhưng khi bờ môi tham lam của ông Tư kéo rà rà khắp người nó thì con Thảo cảm thấy người nó tê rần đi. Một cảm giác khoái lạc đê mê rờn rợn chạy lan khắp thân thể của nó. Ông Tư dùng lưỡi đùa giỡn với cái đầu vú đỏ hồng của Thảo, vừa đưa tay vuốt ngược từ đầu gối lên đến háng.

Con Thảo cảm thấy nhột nhạt khắp người. Nó muốn vùng ra khỏi tay ông Tư, nhưng hai chân nó đã bị ông Tư dùng chân kẹp chặt và người ông nằm đè lên một cánh tay của nó. Một tay ông thì lòn qua đầu của Thảo để nắm chặt cánh tay còn lại của Thảo. Tư thế đó coi như hai tay chân Thảo đã bị khóa chặt, trong khi ông Tư còn thừa một tay tha hồ rờ rẫm, vuốt ve khắp người nó.

Dù con Thảo đang trong cơn hồi hộp, lo sợ người nó vặn vẹo, uốn éo không ngừng. Nhưng khi bàn tay ông Tư thọc vào trong quần nó thì hai mép lồn con Thảo đã ướt nhẹp từ khi nào rồi. Ông Tư càng hứng tình, kéo tuột luôn chiếc quần dài lẫn quần lót của Thảo ra khỏi chân nó một lần.

Thảo ngượng cứng người, từ xưa đến nay Thảo chưa từng phơi bày tấm thân trần truồng như thế này trước một người khác phái nào hết. Cũng may là trong nhà tối mờ mờ nên cái ngượng ngùng của Thảo cũng giảm đi phần nào.

Thảo đành nằm im để cho ông Tư bú vú nó, vừa đưa bàn tay xoa xoa trên túm lông lồn rậm rạp xoắn tít trên mu lồn. Bàn tay năm ngón của ông như những cái chân con nhện, cứ bò ngược xuống đầu gối, rồi bỏ chậm chậm ở chỗ háng con Thảo, làm nó nổi da gà từng đợt.

Cái thứ con gái mới lớn như Thảo mà lâm vào cảnh này thì chỉ có nước chết. Sau một hồi chịu trận cảm giác lo sợ ban đầu đã hoàn toàn biến mất. Con Thảo nằm yên, hai mắt nhắm nghiền hai tay buông xuôi, hơi thở nặng nhọc, đứt quãng. Người nó nóng hừng hực như sắp bố lửa. Ông Tư biết rõ là con Thảo còn trinh. Chính ông là người đem Thảo từ Viện Mồ Côi về nuôi nấng mà làm sao ông không biết. Ông Tư cứ thong thả, đem hết kinh nghiệm đụ đéo của mình ra mà vờn con Thảo như mèo vờn chuột.

Thấy Thảo bắt đầu rên khe khẽ, người buông lỏng, rũ rượi, ông Tư bắt đầu hôn dài xuống rốn nó. Cái mà ông Tư thích nhất là những sợi lông phơn phớt của con Thảo bên dưới lỗ rốn, chạy dài xuống đến chiếc mu lồn cao. Ông Tư vừa hôn vừa liếm mút từng phần da thịt của Thảo từ lỗ rốn dài xuống đến hai mép lồn đỏ hồng.

Chiếc lưỡi mềm mại của ông Tư được xử dụng đến mức tối đa, nó cứ khều nhẹ, hết mép bên trái đến mép bên phải, hết liếm vùng da non ở hậu môn tới vân vê hột le con Thảo. Dù là chẳng còn biết đến trời trăng mây nước gì nữa nhưng người con Thảo cứ giật giật lên như một phản xạ tự nhiên theo từng động tác của chiếc lưỡi của ông Tư. Tư giờ thì tiếng rên của Thảo đã nặng nề như tiếng rên của một người bị bệnh nặng. Nó sướng quá độ, dâm thủy từ trong tuôn ra ướt hết cả hàm rầu ông Tư.

Thấy thời cơ đã đến, ông Tư nhẹ nhàng trút bỏ áo quần. Ông ngồi xổm như con ếch cho hai chân Thảo khác qua hai bắp vế của ông, rồi cầm con cặc cứng ngắc của mình mà đẩy từ từ vào giữa hai mép lồn trơn nhớt của đứa con nuôi….

Chiếc xe chở gia đình ông Tư vừa ngừng lại rước cửa, Thảo đã nghe tiếng hai anh em Hùng, Cường oang oang lên:

– Thảo ới ! Ra phụ tụi anh đem đồ vô nè.

– Thảo ơi ! Có quà cho em nè.

Thảo hối hả chạy ra, phụ mọi người mang đồ vào nhà. Thảo thấy ai cũng cỏ vẻ vui tươi, mập mạp ra, chỉ có ông Tư là thoáng chút âu lo trên mặt.

Hùng là con trai lớn của ông Tư, năm nay vừa đúng 20 tuổi. Cường nhỏ hơn anh 2 tuổi và lớn hơn Thảo 2 tuổi. Vì vậy, trong gia đình, Thảo được coi như là đứa em út, được hai anh chìu chuộng rất mực. Thảo liếng thoắng hỏi:

– Đâu. Hai anh có cái gì cho em đâu, đưa ra đi ?

Hùng nhanh nhẩu chạy tới đưa cho Thảo nguyên một giỏ trái cây. Khi Thảo đưa tay ra đỡ lấy, Hùng liếc nhanh ra cửa xem có ai để ý hay không. Thấy mọi người còn đang lo khiêng đồ, Hùng bạo dạn nắm lấy tay Thảo, giữ lấy như không muốn buông ra. Thảo ngượng ngùng rụt tay lại, mắc cỡ đỏ mặt. Chỉ mới tuần trước đây, khi gia đình ông Tư chưa về Biên Hoà ăn Tết, Thảo không hề nghĩ ngợi, nghi ngờ gì về tư cách của cả nhà. Lúc nào Thảo cũng xem Hùng và Cường như hai người anh ruột. Nhưng từ hôm ông Tư mò về, đè nàng ra mà đụ thì Thảo đã bắt đầu nhìn được phần nào cái bề trái của đàn ông con trai rồi.

Thảo cũng chẳng thấy buồn gì về chuyện bị mất trinh. Từ lúc còn bé, Thảo đã hiểu rõ cái phần số bất hạnh của mình rồi. Có danh giá gì đâu mà sợ mất với còn. Vả lại, từ sau cái hôm định mệnh đó, Thảo thấy người mình có vẻ tươi mát hơn, nẩy nở hơn và khêu gợi hơn trước. Vì vậy Thảo quyết định là sẽ giữ kín cái chuyện đó, coi như là nàng đã trả ơn cho ông Tư, vậy thôi.

Buổi cơm chiều hôm đó, cả nhà ngồi quây quần ăn thật vui khi Thảo đưa cho ông bà Tư xem tờ giấy báo ngày lên đường đi Mỹ của gia đình mà nàng đã nhận được cách đây hai hôm, khi gia đình ông bà Tư vẫn còn trên Biên Hòa chưa về.

Mỗi người nói một câu như cái chợ nhỏ. Bà Tư lúc nào cũng lo xa, bà hối mọi người :

– Lo chuẩn bị quần áo ấm trước đi. Nghe nói bên đó lạnh dữ lắm đó.

Cường ngắt lời mẹ, tỏ vẻ hiểu biết :

– Lạnh cái gì mà lạnh, con có thằng bạn bên Cali nó nói khí hậu y như ở Việt Nam vậy.

Bà Tư trừng mắt nhìn nó và nói :

– Lỡ người ta không cho về Cali thì sao?

Cường tắt đài, cũng may ông Tư đỡ cho nó:

– Tui có ghi trong đơn là xin về Cali rồi. Vả lại gia đình anh chị Ba cũng ở Cali. Họ hứa sẽ lo cho mình khi mới qua. Tui nghĩ chắc là về đó chớ không đi đâu hết.

Hùng nảy giờ ngồi trầm ngâm, bây giờ mới lên tiếng:

– Dù sao lo trước cũng chắc ăn hơn. Ai có áo lạnh rồi thì thôi. Còn con chưa có chắc mai phải đi mua một, hai cái phòng hờ.

Bà Tư tỏ vẻ rộng rãi:

– Sắp đi rồi. Còn bao nhiêu tiền cứ mua đồ hết đi, để qua đó cũng đâu có xài được.

Không nghe ai trả lời, bà Tư hỏi đến Thảo một cách âu yếm:

– Thảo, con có áo quần lạnh chưa?

Thảo trả lời một cách rụt rè :

– Da chưa.

Hùng chộp ngay lấy cơ hội, hắn nói tỉnh bơ:

– Vậy ngày mai hai anh em mình ra chợ Sài Gòn mua một hai cái thủ trước. Chớ mới qua đó, biết đường ở đâu mà đi mua.

Thảo mỉm cười gật đầu, trong bụng nàng đã biết Hùng muốn cái gì rồi.

Thảo đứng soi gương lại lần chót trước khi bước ra khỏi phòng, chiếc áo sơ mi trắng bỏ trong chiếc quần jean xanh làm Thảo có cái vẻ đẹp ngổ ngáo của một cô gái lai. Nàng tự thỏa mãn với nhan sắc củaa mình vô cùng. Nhưng khi Thảo vừa ra tới phòng khách thì đã bị Hùng chê xối xã :

– Trời ơi ! Đi Sài Gòn mà ai lại mặc quần jean, kỳ lắm.

Thảo ngạc nhiên :

– Cái gì mà kỳ. Em thấy người ta mặc như vậy thiếu gì.

Sau khi đi một vòng sở thú, Hùng làm bộ than mỏi chân, để Thảo phải ngồi nghỉ với nó.

Thảo còn muốn đi xem nên nàng phản đối:

– Mới đi có một chút. Chưa coi được cái gì hết mà anh đã than mỏi chân rồi à?

– Coi như vậy là gần hết rồi. Anh mệt muốn chết hà.

– Con trai gì mà yếu quá.

Tuy nói thế nhưng Thảo cũng sà xuống ngồi cạnh Hùng. Thấy chỗ này cũng ít ai lui tới, Hùng bạo dạn choàng tay qua cổ Thảo vùa nói một câu đặc sệt cải lương:

– Thảo đẹp quá. Đẹp như tiên giáng trần luôn.

Từ xưa đến giờ Thảo chưa nghe ai khen nàng một câu hay như vậy. Thảo chớp mắt cảm động.

– Thiệt hả anh?

Hùng kéo đầu Thảo sát vô, vừa kê miệng vào tai Thảo và nói:

– Thiệt chớ. Em không tin anh à?

Vùa nói xong là Hùng đã hôn luôn vào vành tai Thảo làm con nhỏ trân mình, nổi gai ốc. Thảo co rút người lại như một con sâu. Hùng chờ đợi giây phút này đã lâu lắm rồi. Hùng ôm siết lấy Thảo, đặt lên môi nàng một chiếc hôn nóng bỏng.

Thảo chẳng biết phải làm sao bây giờ. Từ ngày về nhà ông Tư, nàng coi ông như cha, rốt cuộc cũng bị ông banh háng ra mà đụ và nàng cũng coi Hùng như anh, rốt cuộc rồi nàng cũng bị Hùng đè vào gốc cây mà hôn. Khổ một nỗi là nàng rất yêu thương cả nhà ông Tư. Tư giờ biết phản ứng thế nào đây? Thảo năn nỉ:

– Anh Hùng làm cái gì mà kỳ quá vậy?

Hùng nói liều:

– Anh yêu Thảo lâu rồi.

– Anh em mà yêu gì kỳ cục vậy?

– Anh em nuôi chớ bộ ruột thịt sao mà kỳ.

Vừa nói xong là Hùng lại ôm chặt lấy Thảo. Miệng Hùng gắn chặt vào miệng Thảo, không cho nàng phản đối nữa. Đồng thời, bàn tay Hùng thọc sâu vào trong váy của Thảo mà mò mẫm?

Từ hôm bị ông Tư phá trinh, Thảo cảm thấy đau rát cả của mình, đến cả tuần sau, cái cảm giác đau đớn đó mới hết dần, nhường lại cho cảm giác nhớ nhung thèm muốn. Nhiều đêm Thảo nhớ không ngủ được, nàng thèm có một bàn tay con trai nào đó rờ vào nhũng chỗ mà ông Tư đã rờ qua. Mãi đến hôm nay, Thảo mới được toại nguyện.

Thảo vừa thở hổn hển, vùa phản đối lấy lệ:

– Anh Hùng, đừng làm như vậy, người ta thấy kỳ chết.

Hùng vẫn lì lợm:

– Đâu có ai rảnh đâu mà cười mình.

Vừa nói, Hùng vùa kéo tuột chiếc xì líp của Thảo xuống tận đùi, rồi hắn xoa, hắn bóp, hắn móc lồn Thảo đau rát. Thảo vừa sướng vùa ngượng, nàng úp mặt vào vai Hùng, lắng nghe dâm thủy của mình đang úa ra hai mép lồn đang giật giật.

Hùng là đứa con trai mới lớn, chưa hề biết đến đàn bà con gái là gì. Tất cả những hiểu biết của Hùng chỉ là qua sách báo, phim ảnh, hoặc bạn bè dạy lại. Hùng đã có ý định này từ lâu rồi nhưng chưa có dịp thực hiện. Chẳng thế mà ngay từ lúc đầu, Hùng đã nằng nặc không cho Thảo mặc đồ Tây, bắt nàng phải mặc đầm để hắn dễ dàng thực hiện ý định.

Thảo càng lúc càng thấy nứng lồn. Nàng ước chi hai đứa đang ở một nơi kín đáo hơn, chắc là nàng sẽ tự động tuột quần bắt Hùng chơi. Nhưng dù sao thì Thảo cũng chỉ là một đứa con gái 16 tuổi, cũng còn chút ngượng ngùng, mắc cỡ. Thảo nghĩ không thể nào để Hùng chơi nó ngay chỗ này được, cái chỗ công cộng mà bất cứ ai cũng có thể xuất hiện bất thình lình được. Nghĩ vậy Thảo dứt khoát vùng ra, thoát khỏi tay Hùng rồi tuyên bố một câu trái ngược ý nghĩ trong đầu:

– Anh Hùng không được làm như vậy, em về em méc bác Tư à.

Hùng tiếc nuối như con mèo bị mất miếng mỡ. Nó nổi cộc:

– Sướng thấy mẹ mà méch cái gì. Làm bộ hoài.

Thảo cong cớn trả đũa :

– Tự nhiên mà đè em ra làm bậy ngay giữa chỗ đông người, sướng gì nổi mà sướng.

Hùng bạo dạn hơn, hắn nói thẳng thừng:

– Hổng sướng sao khí ra ướt tay anh hết như vầy nè.

Vừa nói Hùng vừa xòe mấy ngón tay ướt nhẹp ra cho Thảo coi. Thảo liếc nhìn Hùng một cái nửa yêu nửa ghét, rồi nó vừa ngoe nguẩy bỏ đi vừa nói vói lại:

– Giữa chỗ đông người mà làm kỳ cục.

Hùng đứng dậy, phủi đít đi theo Thảo, miệng lãi nhãi:

– Vậy thôi, để bữa nào anh chở em đi chỗ khác nghe.

Thảo khoái chí, thấy Hùng đã hiểu được ý của mình, nhưng cũng làm bộ nói lẫy :

– Hỏng thèm.

Hai đứa lục tục kéo nhau ra lấy xe. Trên đường về, Thảo không thèm nói với Hùng một tiếng nào, nhưng Hùng thấy Thảo ôm nó chặt hơn lúc đi. Đã vậy cặp vú của Thảo lúc nào cũng áp sát lưng nó một cách rất tình tứ.

Đêm hôm đó, Thảo không thể nào ngủ được, càng không ngủ, con Thảo càng nhớ nhung cái cảm giác lâng lâng khi bàn tay Hùng lòn vào váy của nó, rồi Thảo lại nhớ đến hàm râu của ông Tư cạ Hai bên mép lồn nó. Rồi Thảo nhớ đến cái cảm giác tê điếng khi đầu cặc ông Tư đụng vào mồng đốc của nó.

Thảo cứ trằn trọc, nó ôm chiếc gối ôm chặt cứng, để cho đầu óc tha hồ phiêu lưu để tìm kiếm nhũng lạc thú mới mà nó đang thèm khát.

Hùng cũng chẳng khá gì hơn. Câu chuyện vừa rồi trong Sở thú làm nó vùa sung sướng, vừa tiếc nuối. Hùng cứ nghĩ quanh quẩn: “Nếu con Thảo không chịu nó thì làm sao để yên cho nó hun hít, bóp vú, bóp lồn cả tiếng đồng hồ”.

Càng nghĩ, Hùng càng tìm ra manh mối, Hùng tự cho là mình thông minh vô cùng khi biết được rằng con Thảo xô nó ra là vì nó đã làm cho Thảo nứng lồn chịu hết nổi. Mà ở đó là chỗ đông người ta qua lại, làm cho nó nứng lồn mà chơi không được thì con Thảo túc giận là phải rồi.

Nếu con Thảo ghét nó thì trên đường về đâu có ôm nó chặt cứng, cạ hai vú vô lưng nó như vậy. Đó là chưa nói tới chuyện con Thảo thuật lại với ông bà Tư, ba má của nó nữa.

Càng nghĩ, Hùng càng sáng suốt hơn, nó quyết định ngồi dậy, rón rén xuống lầu, nhẹ bước đến trước phòng con Thảo, đưa tay gõ thật nhẹ. Thảo đang trằn trọc, đầu óc đang mơ tưởng đến chuyện cặc dái lung tung thì nó nghe tiếng gõ của. Như có linh tính, con Thảo nghĩ thầm là “vô mánh” nên nó bước thật nhanh đến dát bên cửa, hỏi nhỏ ra:

– Ai đó?

Hùng thều thào qua khe cửa:

– Mở cửa cho anh đi Thảo.

Thảo đã biết là ai rồi, nhưng còn làm bộ gặng hỏi lại, ra điều ta là người đàng hoàng đứng đắn:

– Anh nào? Giờ này mà còn kêu réo gì nữa?

– Anh Hùng nè. Mở cửa anh nói cho nghe cái này hay lắm.

Con Thảo biết tỏng là Hùng muốn gì. Nó vừa mở cửa vừa làm bộ cằn nhằn:

– Nói gì nói lẹ lẹ lên. Em buồn ngủ muốn chết hà.

Cánh cửa vừa hé là Hùng đã lách vào. Con Thảo khép của lại thật nhẹ, nó nói vùa đủ cho Hùng nghe :

– Giờ này mà anh còn xuống đây chi vậy. Coi chừng cả nhà còn thúc đó.

– Ai nấy đều ngủ như chết ở trển. Anh coi kỹ lắm mà.

Vừa nói xong là Hùng đã ôm chặt lấy Thảo, đè nó xuống giường hun hít loạn xạ. Con Thảo không phản đối, mà nó dại gì phản đối trong khi nó đang mơ ước cái chuyện này mà. Hùng vừa hun vừa bóp vú con Thảo. Thấy Thảo không phản đối, Hùng thọc tay kéo tuột luôn cái quần Thảo xuống, rồi đưa tay chụp ngay lồn Thảo như sợ chậm trễ, cái lồn sẽ bay mất.

Qủa tiếng đồn không sai, Hùng vẫn thường nghe mấy người lớn nói là mấy đứa con lai dâm lắm. Trong khối óc mù mờ của nó cũng chẳng mường tượng được là dâm như thế nào.

Nhưng khi bàn tay Hùng vừa úp vào lồn Thảo thì nó đã thấy khí lồn tuôn ra dầm dề từ lúc nào rồi. Thảo cũng chẳng còn e lệ, mắc cỡ gì nữa. Nó cũng đưa tay kéo tuột chiếc quần xà lỏn của Hùng xuống rồi nắm ngay con cặc đang cương cứng của Hùng mà vọc vọc.

Hùng cảm thấy nhột nhạt vô cùng. Nó chưa bao giờ có cái cảm giác kỳ lạ này, cảm giác lần đầu được một bàn tay xinh xắn của cô con gái 16 tuổi mân mê, vuốt ve con cặc của nó. Hùng co rúm người lại, nhưng con Thảo đã chồm theo, ngậm lấy đầu cặc Hùng mà nút say sưa như là cặc nó ngon lắm vậy.

Đúng là con nít chưa ráo máu đầu đã bày đặt đụ đéo. Con Thảo mới vừa thổi kèn chưa tới một phút thì Hùng đã rùng mình, và một vọt khí nóng ấm đã phọt thẳng vào cuống họng của Thảo. Trong lúc con cặc của Hùng còn đang giựt giựt để bắn ra thêm từng giọt khí cuối cùng, thì con Thảo nút lấy nút để, ngon lành như con nít đang đói và ngậm lấy bình sữa mà nút.

Hùng nằm bất lực. Nó tức giận cho chính nó. Công trình bao lâu nay giàn xếp để có được giờ phút này mà chưa kịp làm ăn gì thì súng đã cướp cò, cặc mềm èo, trong khi đó con Thảo đang nứng lồn lồng lộn. Thằng Hùng biết thân nó, nếu để tình trạng này thì chắc chắn là sẽ không có thêm lần thứ hai. Làm gì thì làm cũng phải cho con Thảo nó sướng, nó thỏa mãn thì mới còn có dịp khác.

Thôi thì trong thời gian chờ đợi thằng nhỏ cứng cáp trở lại để tái chiến, tại sao nó không dùng môi, dùng lưỡi để đền bù cho con Thảo. Hùng ngồi dậy, bây giờ đến phiên nó. Hùng cũng bú cũng liếm, cũng dùng lưỡi ngoáy sâu vào lồn Thảo y như ba nó đã làm?

Chỉ 10 phút sau, con cặc của Hùng đã cứng trở lại như cũ. Nó lật đật cầm lấy, nhét vào giữa hai mép lồn của Thảo rồi cong lưng đẩy một cái lút cán.

Con Thảo ú lên một tiếng sung sướng ngập tràn. Nó vòng hai tay siết cứng lấy lưng thằng Hùng đồng thời mông đít của Thảo nẩy ngược lên để con cặc của Hùng đâm vào sâu hơn trong lồn nó.

Hùng mới nhắp được mấy cái là khí đã bắn ra một lần nữa, không cách chi kềm lại được. Cả hai đứa đều tiếc rẽ cuộc vui quá ngắn ngủi. Thấy mặt Hùng có vẻ sượng sùng, Thảo không nỡ cằn nhằn, nó chỉ nói:

– Anh Hùng sướng lắm hả?

Hùng chụp ngay câu nói của Thảo như một người sắp chết đuối mà vớ được cái phao:

– Ờ, Anh sướng quá nên kiềm chế không được.

Lỡ rồi, Thảo đành nói một câu cho Hùng đỡ ngượng:

– Thôi, như vậy cũng được rồi.

Thằng Hùng lủi thủi mặc lại cái quần xà lỏn, mở cửa chuồn êm lên lầu. . . Thảo nằm lại một mình. Nó chẳng buồn tới khóa của phòng, trần truồng như vậy, nằm mở mắt trao tráo. Thảo cảm thấy ấm ức trong lòng vô cùng.

Thảo cứ nghĩ là nó sẽ được một đêm ngập tràn lạc thú với đứa con trai trang lứa. Thằng con trai sung sức như Hùng sẽ cho nó đạt được những khoái cảm chất ngất trong ái ân. Nhưng thật bẽ bàng, nó chưa tới đâu hết, chỉ vừa cảm thấy sướng thì Hùng đã bắn khí ra rồi.

Thảo nhớ tới ông Tư, nhớ tới hàm râu, chiếc lưỡi và nhớ nhất là con cặc bền bỉ chiến đấu của ông. Bất giác, con Thảo thở dài.

Thấm thoắt rồi cũng tới ngày lên đường. Gia đình ông Tư nhộn nhịp khác thường. Hết người này đến chia vui đến người khác tới từ giã. Rồi một số bà con lại xúm nhau đến ngoài cửa.

Nhà cửa lúc nào cũng nườm nượp khách khứa. Nay tiệc, mai tùng. Con Thảo cũng đầu tắt mặt tối với những cái tiếng ồn ào, nhộn nhịp của một gia đình đến ngày ra đi nước ngoài.

Ngay cái đêm đầu tiên đặt chân đến Mỹ, gia đình ông bà Tư được gia đình người bảo trợ mời đến nhà dùng cơm. Mọi người ai cũng háo hức, muốn hiểu biết thêm về đời sống mới. Chỉ riêng Cường là vì đi máy bay không quen nên mêt mỏi nằm vùi ở nhà, không chịu đi. Ông bà Tư thương con, nhưng không đi thì cũng kỳ. Sau cùng, bà Tư quyết định để Thảo ở nhà săn sóc cậu con trai út, còn mọi người lục tục kéo nhau ra xe cũa người bạn đến đón đi. Trong lòng con Thảo nó cũng chẳng muốn đi, khi thấy Cường nằm vùi, có vẻ mệt mỏi vô cùng. Trong nhà ông Tư, Cường là người Thảo mến nhất. Vì tuy nhỏ hơn Hùng 2 tuổi, Cường lại có vẽ điềm đạm, chững chạc hơn Hùng.

Chiếc xe đưa gia đình ông Tư vừa đi xong là Thảo đã nghe tiếng Cường gọi nó :

– Thảo ơi, chai dầu xanh của em còn không?

Thảo lẹ làng :

– Còn nguyên đây nè. Em có xài lần nào đâu mà hết.

Cường nói chậm rãi :

– Em cạo gió cho anh nhé. Sao anh cảm thấy ớn lạnh như trúng gió vậy.

Thảo vừa cầm chai dầu chạy vô, vừa nói với Cường :

– Chắc tại anh đi máy bay không quen?

– Chứ cả nhà này có ai quen đâu. Sao không ai bệnh hết, có mình anh bệnh à?

Cường cởi áo thun vát qua một bên, rồi nằm sấp lại cho con Thảo đổ dầu trên lưng nó.

– Em cứ cạo thiệt mạnh đi, đừng sợ.

Con Thảo vừa dùng hai tay chà xát lên lưng Cường vừa cầm cái muỗng cạo lưng nó rồn rột như người ta cạo mủ cao su. Cường trúng gió thiệt. Con Thảo cạo tới đâu, từng sọc đỏ nổi lên trên lưng nó tới đó. Thảo nói :

– Anh bị trúng gió nặng lắm đó. Ráng chịu đau một chút đi, em cạo cho hết luôn.

Vừa nói, con Thảo vừa trở người, ngồi đè lên trên mông đít của Cường mà cạo chỗ xương khu của nó. Lạ thật, Thảo cạo gió thế nào mà mặt hai đứa càng lúc càng đỏ. Thằng Cường cũng cảm thấy cái phao câu tròn lẵn, êm ái của Thảo đè trên cái bàn tọa của nó. Con Thảo bận cái áo ngủ mỏng dính, hai chân Thảo chàng hãng ra hai bên. Phần da thịt mềm mại hai bên háng nó cứ cạ cạ vào người thằng con trai mới lớn. Chẳng biết nghĩ thế nào, thằng Cường bảo con Thảo nhổm người để nó trở mình nằm ngửa lại :

– Em cạo trên ngực anh luôn giùm đi.

Thảo ngạc nhiên hỏi lại :

– Cạo trên ngực? Đau lắm à nhen.

Cường nói một cách đĩnh đạc :

– Hổng sao đâu. Anh chịu được mà.

Khi thấy Cường trở mình nằm ngửa, con Thảo cũng hơi ngượng. Nó định ngồi bên hông Cường, thì Cường đã ngăn lại :

– Em cứ ngồi vậy đi. Anh cảm thấy dễ chịu hơn.

Thảo đành ngồi lại tại chỗ. Thảo cảm thấy có cái gì cứng cứng êm êm ngay vào đáy quần xì líp của nó. Con Thảo quýnh quáng lên. Thảo đã hiểu cái cứng cứng đó là cái gì rồi nên gương mặt đỏ hồng. Thảo chưa kịp phản ứng gì thì thằng Cường đã chồm lên, hai tay co lấy cổ Thảo kéo ghì xuống, khiến Thảo phải nằm sấp trên mình Cường.

Thảo cảm thấy cái mu lồn cũa mình bị con cặc đang cương cứng của Cường chiếu tướng. Nó vừa sướng vừa mắc cỡ cứng người, và vì cứng người nên con Thảo vẫn nằm im không nhúc nhích. Cường nằm dưới, nó kéo ngược cái áo ngủ rộng thùng thình của Thảo lên tới cổ rồi hôn say sưa lên cặp vú trắng ngần của Thảo, đồng thời hai tay nó kéo tuột cái quần xì líp nhỏ xíu xuống tới đầu gối rồi co chân đạp cái quần tuột hẳn ra khỏi chân của Thảo. Cường vừa ngậm vú Thảo mà bú, vừa đưa tay vuốt ve dọc theo sống lưng Thảo làm con nhỏ rợn người lên, gai ốc nổi cục khắp nơi.

Tư lâu nay, Thảo cứ tưởng Cường là thằng con nít, dù Cường lớn hơn Thảo hai tuổi. Nhưng bây giờ đụng chuyện, Thảo mới biết là mình lầm. Cường không khờ khạo như Thảo tưởng. Cường biết chậm rãi hôn dọc theo ót Thảo, rồi hôn hai bên mang tai, thổi nhè nhẹ vào lỗ tai Thảo, rồi ngậm lấy vành tai làm Thảo cứ co rúm người lại, thở hỗn hển đứt quang từng đợt, máu nóng dồn hết xuống lồn nó thiếu điều muốn bóc khói.

Đã nói là Thảo có máu dâm, đừng chọc cho nó nứng thì thôi, đã làm cho nó nứng lồn rồi mà còn không chơi thì nó dám đè thằng Cường ra bóp cổ chết tươi như không. Bởi. . . thằng Cường còn đang vuốt ve mơn trớn thì con Thảo đã kéo tuột cái quần xà lỏn của thằng Cường xuống. Rồi Thảo nhổm người từ bên trên hạ cái mép lồn nóng hổi vừa thổi vừa ăn của nó, nuốt gọn con cặc thằng Cường nghe một cái “ót”. Cả hai đứa đều ứ lên một tiếng nghe mà đứt ruột.

Cường nằm dưới, vừa suýt soa vừa hỏi Thảo :

– Em có sướng không? Anh thì sướng quá cỡ.

Thảo nghĩ thầm trong đầu : “Đúng là đồ ngu, đụ mà không sướng chớ làm gì mới sướng bây giờ”. Tuy nghĩ vậy, nhưng con Thảo vừa hít hà vừa trả lời như cắn phải trái ớt hiểm :

– Sướng lắm, nhưng mà sợ quá hà.

– Sợ cái gì em?

– Em sợ có bầu lắm.

Cường còn con nít, thuộc loại điếc không sợ súng. Nếu như bình thường thì nó còn suy nghĩ, đằng này nó đang được hưởng cái thú ái ân lần đầu tiên trong đời, thành ra khỏi cần chần chờ, nó trả lời một câu ngon lành như đang say khí :

– Lo gì, đẻ ra anh nuôi.

Thảo cũng chẳng tin tưởng gì nơi thằng con trai mới 18 tuổi, vừa đặt chân đến Mỹ có mấy tiếng đồng hồ mà nói chuyện đi làm nuôi nó. Tuy nhiên, đang lúc sướng mà nghĩ tới chuyện đó chi cho mắc công hồi hộp, mà đã hồi hộp rồi thì mất sướng.

Con Thảo không thèm hỏi nữa. Từ trên nó cứ nhấp nha nhấp nhỗm người như phi ngựa. Mặt nó ngửa lên trời, hai mắt nhắm nghiền, mà miệng thì rú lên từng hồi dài.

Ông Tư từ sau cái hôm trốn vợ xách xe gắn máy chạy từ Biên Hòa về Sài Gòn để hiếp dâm đứa con nuôi, trong lòng ông cũng cảm thấy một chút hối hận, nhưng ông lại tự ngụy biện là có lẽ bữa đó ông say, mà cái gì làm trong lúc say là coi như không tính.

Trong lòng ông cứ nơm nớp lo sợ một ngày đẹp trời nào đó, con Thảo thú thật với bà Tư về vụ đó thì chắc ông phải tự bóp dái mà chết. Phải chi ông còn trẻ, có mang tiếng là con qủy râu xanh cũng đáng. Đằng này ông đã gần 60 mà lại mang tiếng là thằng già nứng cặc thì làm sao ông chịu được. Nhưng rồi ngày lại qua ngày, con Thảo vẫn vui vẻ, vẫn kính trọng ông, cửa nhà vẫn êm thấm. Ông Tư cũng mừng thầm trong bụng và mong có một dịp nào đó, cửa nhà vắng vẻ ông sẽ uống rượu, say thêm lần nữa.

Thế rồi trời không phụ lòng người. Sau khi mọi thủ tục đã làm xong, cả nhà bắt đầu ghi tên đi học Anh văn, cơ hội lại đến với ông.

Hùng với Cường thì vào Trung học. Hai đứa nó vừa phải học chương trình phổ thông như bao nhiêu người khác, lại phải học thêm Anh văn để theo kịp với bạn bằng lớp. Vì vậy coi như từ sáng sớm, hai đứa đã vào trường đến chạng vạng tối mới về. Bà Tư thì học buổi sáng. Ông Tư với con Thảo thì học buổi chiều. Cũng may, người bảo lãnh có cho một chiếc xe cũ nên cứ sáng sớm, ông Tư chở bà Tư với anh em Hùng, Cường đến trường, xong ông về nhà lo bài vở.

Buổi trưa, ông rước bà Tư về xong thì ông với con Thảo lại đi học. Hùng với Cường thì quá giang bạn bè đi về.

Ngay ngày đầu tiên nhập học. Ông Tư vừa đưa mọi người đến trường xong, trở về. Vừa bước vô nhà là ông đã thấy con Thảo đang mở tủ lạnh, lom khom rót sữa uống.

Nhìn cái phao câu tròn lẵng của đứa con gái 17 đang cong cong chỉa thẳng vô mặt mình, ông Tư cầm lòng không được. Ông rón rén bước tối sau lưng Thảo.

Con Thảo cũng vẫn không hay biết gì hết. Từ lúc sáng sớm nó đã dậy, ở trên phòng xem lại bài vở, bây giờ mới bước ra nhà bếp, nên trên người nó vẫn còn mặc chiếc áo ngủ mỏng dính như vải mùng.

Ông Tư nhìn cái mini xì líp hiện rõ bên trong chiếc áo ngủ, con lợn lòng của ông nó lại nổi lên. Ông Tư lè lưỡi liếm cái mép, rồi bằng tất cả sự nhanh nhẹn của một ông già 60, ông nhào tới ôm choàng lấy Thảo từ đằng sau tới.

Một tay đang cầm bình sữa, một tay đang cầm ly, con Thảo bỗng giật mình vì tự nhiên có người ôm cứng lấy nó. Hai bàn tay lại chụp trúng ngay hai cái vú sừng trâu của nó nữa.

Thảo thì người con gái nào gặp hoàn cảnh này cũng phát hoảng lên, nhưng con Thảo thì không. Nó biết bà Tư không bao giờ chơi cái kiểu kỳ cục như vầy. Vậy thì nếu không phải Hùng thì là Cường. Mà nếu không phải Cường thì là ông Tư chứ không ai khác hết. Mà thôi, dù ai đi nữa thì cũng là người nhà cả. Nghĩ vậy, con Thảo cũng chẳng cần thắc mắc làm gì, nó cười lục khục trong cổ họng một cách thích thú.

Ông Tư vừa bóp vú nó vừa nói thều thào:

– Bác Tư nhớ con quá Thảo ơi !

À thì ra ông già nuôi. Con Thảo nghĩ nhanh trong đầu: “Thôi thì cũng được. Cặc nào cũng là cặc. Mỗi người chơi sướng một cách khác nhau, sướng ít sướng nhiều gì cũng là sướng”.

Ông Tư thấy con Thảo chỉ cười mà không trả lời, ông buông thêm một câu để dò hỏi tình hình:

– Nhà không có ai hết. Thảo chiều bác một bữa nữa nhé?

Con Thảo cũng khoái lắm, nhưng làm bộ mỉa mai:

– Bác Tư muốn chơi thì chơi bác gái đi.

Ông Tư tặc lưỡi :

– Thôi mà. Làm khó bác hoài !!!

– Hổng phải làm khó, nhưng mà bác gái có sẵn đó sao bác hổng đòi bả chiều?

Ông Tư cụt hứng, nhưng cũng ráng phân bua:

– Bả già cả, nhăn nheo hết rồi, vui sướng gì nữa mà chơi.

Con Thảo nói thì nói vậy, nhưng trong bụng nó cũng đang thèm lắm, đã nói là nó mang hai dòng máu, mà máu nào cũng dâm hết, nên con Thảo khoái đụ lắm.

Trước khi xuôi tay cho ông Tư dày vò, con Thảo còn lãi nhãi một câu cho có lệ:

– Đàn ông toàn như vậy không hà. Lần này nữa thôi nhen.

Chỉ chờ đợi có bao nhiêu đó, ông Tư tranh thủ ra tay gấp như sợ con Thảo đổi ý. Ông vén cao cái áo ngủ của Thảo lên tới cổ, rồi ngồi thụp xuống, dựa vào cánh cửa tủ lạnh, kéo quần xì líp của Thảo xuống mà bú một cách say sưa.

Thảo vừa lấy làm lạ vừa thích thú. Từ xưa đến nay Thảo chưa nghe ai nói đến cái kiểu này. Hai chân Thảo dang rộng, mép lồn banh ra cho cái lưỡi ông Tư tung hoành thỏa thích.

Chờ cho con cặc già của ông đủ cứng, ông Tư mới tuột quần, bế Thảo choáng hai tay vô tủ lạnh, và ông đứng từ đàng sau đút tới.

Cứ mỗi lần ông nắc, cả hạ bộ ông áp chặt vào sau đít con Thảo nghe chành chạch, chành chạch rất là vui tai…

Bà Tư múc một chút nước trong cái nồi đồ chay của bà đưa lên miệng để nếm thì chợt ngưng lại như nhớ ra điều gì. Bà quay sang Thảo bảo:

– Con hâm lại cái nồi thịt kho đi, rồi đợi nó nguội hãy cất vào tủ lạnh để mồng Hai hãy ăn. Thảo thật thà hỏi lại:

– Sao lại mồng Hai mới ăn hả bác Tư ?

Bà Tư mắng yêu nó:

– Con thiệt khờ quá đi. Ngày mai là mồng Một Tết, phải ăn chay. Ngày mốt là mùng Hai, mấy đứa con muốn ăn gì cứ việc ăn.

Con Thảo sực nhớ ra, tối nay là giao thừa, vậy hôm nay cũng là kỷ niệm một năm kể từ ngày nó bị ông Tư phá trinh. Con Thảo nói lảm nhảm một mình:

– Tết nhất bên Mỹ này chán thấy mồ.

Bà Tư quay lại nhìn con Thảo thắc mắc:

– Sao con nói như vậy ?

– Người Mỹ họ đâu có cho mình nghỉ Tết gì đâu. Mồng Một, mồng Hai gì cũng như ngày thường thôi.

– Thì sống ở đâu phải chịu vậy chớ con. Nhưng mà mình là người Việt, đâu quên được nguồn gốc. Tết nhất cũng phải cúng ông bà chứ.

Con Thảo cười giả lã:

– Nhưng con là người Mỹ mà. Cha Mỹ mẹ Việt?

Bà Tư cũng cười vui vẻ, rồi bà quay lại nhắc nó:

– Con nếm thử nồi thịt coi vừa chưa. Coi chừng nước nó sắc xuống là mặn, hết ăn đó.

Con Thảo ngoan ngoãn lấy thìa, múc một miếng nước lên miệng thổi phù phù rồi chúm môi nếm thử.

Bà Tư ngừng tay, nhìn Thảo để xem phản ứng của nó thế nào về nồi thịt mặn hay lạt. Chợt bà thấy con Thảo quăng cái giá vô nồi, bụm miệng chạy thẳng vô phòng tắm.

Bà Tư ngạc nhiên, vội vàng chạy theo, định hỏi nó xem cái gì vậy, thì con Thảo đã đóng cửa. Đứng bên ngoài, bà Tư nghe rõ tiếng nôn mửa trong đó.

Bà Tư sinh nghi. Một người đàn bà đã sanh đẻ hai lứa như bà, đâu thể nào lầm lẫn được. Kiểu này là triệu chứng có thai chứ không trật vào đâu được. Chờ cho con Thảo trở ra, bà Tư nhìn nó xoi mói:

– Con sao vậy Thảo?

Thảo ấp úng:

– Dạ, đâu có sao.

Bà Tư đâu có chịu cái kiểu trả lời đó, bà hỏi tới:

– Hỏng sao mà con ói mửa dữ vậy ?

– Tại con nghe cái mùi thịt kho nó…nó…

– Nó làm sao ?

– Con cũng không biết nữa, tự nhiên con nghe muốn ói.

Bà Tư nghĩ thầm, thôi vậy là đúng 90% rồi, nghe mùi thịt cá là muốn ói, giống y như bà hồi 20 năm về trước. Bà ngừng tay, đến sát bên con Thảo hỏi nhỏ nó:

– Con nói thiệt đi. Mấy tháng nay con có ăn nằm với thằng nào không?

Con Thảo nghĩ thầm chẳng những nó ăn nằm mà còn ăn ngồi thậm chí còn ăn đứng nữa. Nghĩ là nghĩ vậy chứ con gái chưa chồng làm sao dám mở miệng khai với mẹ, dù là mẹ nuôi, cái chuyện bò người ta banh háng ra đụ được. Con Thảo im lặng. Thấy Thảo không trả lời mà chỉ cúi đầu, bà Tư vừa giận vừa lo, bà hỏi tới:

– Con nói thiệt đi, tháng rồi có kinh không ?

Con Thảo lắc đầu.

– Không thấy bao lâu rồi ?

Tư giờ con Thảo mới trả lời lí nhí:

– Hai kỳ rồi.

Bà Tư hốt hoảng:

– Thôi rồi rồi. Vậy là con có thai cả ba tháng nay rồi. Mà thằng nào ?

Thảo vẫn im lặng. Bà Tư dịu giọng xuống:

– Con cứ nói thật đi rồi bác tính cho. Đứa nào vậy ?

Thảo có biết nói ai bây giờ, chẳng lẽ nói Hùng hay Cường, hay là ông Tư. Nó đành nói láo:

– Anh đó là bạn học của con. Cũng mới quen đây thôi.

– Nó có, tới đây lần nào không ?

Thảo lắc đầu.

Bà Tư thở dài. Dù Thảo không phải là con ruột, nhưng bà đã nuôi Thảo từ 5 năm nay. Vả lại bà cũng thương nó là vì nhờ có nó, gia đình bà mới qua được tới xứ Mỹ này.

Không như nhiều gia đình khác, mua con lai xong, qua được tới Mỹ là coi như xong, hết xôi rồi việc. Nhiều gia đình còn tìm cách tống cứ ân nhân của mình ra khỏi nhà. Bà Tư thì không như vậy. Dù sao bà cũng là một người có đạo đức. Tự trong thâm tâm của bà Tư lúc nào cũng xem Thảo như con ruột của mình.

Bà Tư buồn bực, bỏ vô phòng, để mặc cho con Thảo đứng đó một mình với hai hàng nước mắt buồn tủi.

Ngày mồng Một Tết trôi qua trong không khí bình thường. Ba cha con ông Tư vẫn không hay biết gì hết. Chỉ có bà Tư thở dài và con Thảo thì trong lòng đầy sóng gió, chẳng biết ngày mai sẽ ra sao.

Mới sáng sớm mùng Hai, bà Tư đã dằn lòng hết nổi. Thảo thì bà Tư để mọi việc qua hết mùng Ba, coi như kiêng cử ba ngày đầu năm, tới mùng Bốn mới tính. Nhưng, biến cố này đối với một người như bà Tư, bà thấy nó trọng đại vô cùng. Không ngờ mà bà lại có một đứa con gái chữa hoang như vậy.

Nghĩ quẫn quanh một hồi, bà nghĩ có lẽ Cường biết. Trong nhà này chỉ có hai anh em nó là hay đi chơi chung. Thế nào Cường cũng biết cái thằng khốn nạn đó là ai. Bà Tư bước tới phòng Cường, đẩy cửa bước vô.

Cường đang nằm nghe nhạc, thấy mẹ vô bất thình lình, nó ngạc nhiên hỏi:

– Cái gì vậy mẹ?

Bà Tư nói giọng cộc lốc:

– Con ngồi dậy, mẹ hỏi cái này.

Chưa bao giờ Cường thấy mẹ nói chuyện với mình bằng cái giọng nghiêm trọng quá như vậy. Nó ngồi nghiêm chỉnh, nhìn mẹ chờ đợi, trong bụng bắt đầu thấy run. Bà Tư gằn giọng:

– Mẹ hỏi con điều này. Cấm con không được nói dối nha.

Cường ấp úng. Nó nghi là bà Tư biết chuyện của nó với Thảo, nó nói nhỏ :

– Dạ. . . . mẹ cứ hỏi đi.

Bà Tư nói thẳng tuột luôn :

– Con Thảo có thai rồi, con biết chưa ?

Cường có cảm tưởng như ai vừa nện một cái búa tạ vào đầu nó. Trong đầu Cường hết còn biết suy nghĩ gì nữa cả. Coi như bà Tư đã biết hết cả rồi. Còn cái gì nữa mà dối. Cường mếu máo :

– Thưa me, con lỡ.

Bà Tư tưởng Cường cố tình che dấu cho cái thằng nào đó. Bà nạt lớn :

– Lỡ cái gì?

Cường sợ quá. Nó vừa òa lên khóc vừa nói :

– Con lỡ… chơi em con !!!

Tư giờ thì cái búa tạ hồi nãy lại nện ngay vào mặt bà Tư. Bà choáng váng. Thôi như vậy là hết nói rồi. Con ruột bà nó lỡ chơi con nuôi. Bà còn biết phải trút đỡ cho ai đây.

Bà Tư chệnh choạng bước trở về phòng. Hai màng tai bà giật giật, cơn nhức đầu đến với bà thật bất ngờ như cái sự thật mà bà vừa mới nghe. Bà Tư ngã vùi xuống giường. Bà gọi lớn:

– Hùng à. Vô má biểu.

Nghe tiếng mẹ gọi có vẻ bất thường, Hùng lật đật chạy vào.

Thấy mẹ nằm rũ rượi trên giường, Hùng nghĩ là có chuyện gì rồi. Nó đến gần bên bà Tư lễ phép hỏi:

– Thưa mẹ kêu con.

Bà Tư chỉ cái ghế cạnh giường, bảo nó :

– Con ngồi xuống đó đi.

Hùng hốt hoảng. Ở có tật thì hay giật mình. Chẳng lẽ những đêm mà xuống chơi con Thảo, bà Tư biết hết rồi sao? Hùng ngồi cúi đầu im lặng chờ đợi.

Bà Tư nghĩ thế nào Hùng cũng biết về chuyện thằng Cường em nó lẹo tẹo với con Thảo. Nhà chỉ có hai anh em trai, làm sao nó không biết. Bà chỉ tức là tại sao nó biết mà không nói để bà ngăn cản. Tư giờ bà biết được thì đã muộn quá rồi.

Càng nghĩ, bà càng giận. Bà gằn giọng hỏi Hùng:

– Cái chuyện con Thảo, bao nhiêu lần rồi ?

Hùng hết hồn hết vía, nhưng nó cũng còn khôn ngoan hơn Cường. Hùng làm bộ giả mù sa mưa:

– Con Thảo.. sao má ?

À thì ra tới giờ phút này thằng anh vẫn còn muốn bao che cho thằng em. Hai đứa tụi nó hùa nhau qua mặt bà. Bà bỗng không dằn được cơn giận dữ, bà rít lên nho nhỏ:

– Nó có chửa gần ba tháng rồi chớ sao.

Hùng xám xanh mặt mũi:

– Sao… má biết ?

Bà Tư chồm tới như muốn tát vào mặt Hùng làm nó sợ hãi phải đưa tay lên đỡ. Bà gằn giọng:

– Nó khai thiệt với tao hết rồi.

Hùng muốn xỉu ngay tại chỗ. Con Thảo đã khai hết rồi thì còn gì để nói nữa. Hùng qùy xuống trước mặt bà Tư, chắp hai tay lạy, miệng van xin:

– Xin má tha cho con. Con…

Bà Tư ngạc nhiên vô cùng. Hay là Hùng cũng chẳng biết vụ thằng Cường chơi con Thảo. Nếu như vậy thì bà rầy oan cho Hùng quá. Bà nói ôn tồn hơn:

– Tha… cái vụ gì?

Hùng phọt ra luôn một hôi:

– Tha cái vụ, tối tối con mò xuống lầu, đụ em con?

Súng đại bác có nỡ bên tai cũng không làm bà Tư kinh hoàng hơn được. Vậy là không phải một mình thằng Cường, mà thằng Hùng cũng dính vô đó nữa sao ?

Bà Tư quát lên:

– Đi ra đi. Đồ con mất dạy.

Ông Tư đang ngồi coi tivi dưới nhà, nghe tiếng bà Tư quát, ông giật mình bỏ chạy lên coi chuyện gì đã xảy ra. Ông thấy bà Tư tóc tai rũ rượi, nằm vò đầu bức tóc như một con mẹ điên. Ông Tư hốt hoảng vô cùng.

Tư lâu nay, bà Tư lúc nào cũng ôn tồn, đằm thắm, chưa bao giồ bà lớn tiếng với chồng con. Chẳng biết chuyện gì xảy ra mà bà Tư có thái độ lạ lùng như vậy? Ông Tư ngồi rón rén xuống bên cạnh:

– Chuyện gì vậy bà?

Bà Tư trút hết bực tức lên đầu ông chồng:

– Ông đừng có hỏi tui. Xuống hỏi con Thảo kìa.

Nghe nhắc tới Thảo, ông Tư hết hồn. Tuy ông là người đã có sỏi sạn trong đầu, nhưng đối với cái chuyện ông với con Thảo đã làm thì ông không sợ bà Tư sao được. Ông Tư rụt rè hỏi lại:

– Con Thảo nó làm cái gì bà ?

Trong bụng ông nghĩ là con Thảo đã hỗn hào gì đó với bà Tư nên bà có vẻ giận dữ như thế. Không ngờ bà Tư nói luôn một hơi:

– Ông xuống dưới mà lo cho nó. Nó có chửa ba tháng rồi.

Ông Tư đứng không vững nữa. Người ông mềm như cọng bún. Chẳng lẽ, ông gần 60 rồi mà còn có thể làm Thảo có chữa được sao? Tự nhiên ông Tư buột miệng nói:

– Vô lý.

Bao nhiêu tức giận đè nén từ nãy đến giờ bùng lên sau câu nói đó của ông Tư. Bà Tư la toáng lên:

– Con Thảo nó khai thật với tui rồi. Giờ ông tính sao? Ở đó mà vô lý.

Ông Tư trở về với thực tại. Vậy là con Thảo đã có chửa với ông thật rồi. Nó đã khai với bà hết rồi. Ông không còn biết nói gì nữa bây giờ. Ông hạ giọng xuống run run:

– Bà nói nho nhỏ, coi chừng con cái nó nghe. Có tốt đẹp gì đâu mà la um sùm.

Nghe nhắc đến con cái, bà Tư càng bùng lửa giận lên. Bà đập đầu vô tường ầm ầm như để trút bớt cái gánh nặng trong lòng.

– Để tui chết cho mấy người vừa lòng.

Ông Tư thấy là mọi việc đã đổ bễ hết rồi. Ông nhào tới, ôm chặt bà Tư lại. Rồi ông hạ giọng nói một câu làm bà Tư đứng tim:

– Thôi mà, bà đừng giận, bữa đó… tại tui say…